Ai cũng có một nơi để về... đó gọi là nhà

Gia đình là nơi sẵn sàng bao dung cho mọi tật xấu, mọi điểm không tốt của bạn, nhưng luôn hy vọng bạn có thể trở nên tốt hơn. trên đời này, ngoài gia đình, sẽ chẳng có ai sẵn sàng nhận trách nhiệm cho những sai lầm của bạn, rồi còn an ủi, vỗ về bạn.



Có một kiểu lạnh là "mẹ nghĩ bạn lạnh". Có một dạng gầy là "bố thấy bạn gầy". Luôn bắt bạn mặc thật nhiều, ăn thật nhiều, dù rằng bạn chẳng yếu ớt đến thế. Trong lòng bố mẹ, dù bạn có lớn đến đâu, thì vẫn mãi là một đứa bé cần được yêu thương, chăm sóc thật nhiều.

Bị ốm, không dám nói cho bạn biết, vì sợ làm ảnh hưởng tới việc học của bạn. Nhớ bạn, không dám gọi điện thoại cho bạn, vì sợ làm ảnh hưởng tới công việc của bạn. Bố mẹ có thể cả năm không mua lấy một bộ quần áo mới, nhưng sẵn sàng mua những thứ tốt nhất cho bạn. Trời lạnh, người đầu tiên họ nghĩ tới sẽ là bạn, đứa con đang vất vả làm việc ở phương xa. Bố mẹ giống như một gốc đại thụ che trời, luôn đóng vai trầm mặc, che gió, che mưa cho bạn, sẵn sàng hy sinh mọi thứ mà không cần hồi đáp.

Mỗi việc bố mẹ làm cho bạn đều không thể đổi được bằng tiền bạc, nếu cảm động bạn không thể diễn đạt hết bằng lời, vậy hãy ghi nhớ nó trong lòng cả đời. Thứ tình cảm này rất bình thản, vì nó đã sớm ngấm vào máu thịt, sống chết cũng không rời xa. Đừng vì nó là thói quen mà coi nhẹ, đừng vì nó quá hiển nhiên mà quên dần đi.Chúng ta giống như những con trùng hút máu, từ khi sinh ra đã bám vào người cha mẹ, hút từng ngụm, từng ngụm máu, hút đến mức đôi lưng mẹ cha còng lại, hút đến mức mái tóc mẹ cha bạc đi.

Bạn thử tưởng tượng đến cảnh mấy chục năm nữa, bố sẽ nói năng không rõ ràng, miệng nhai rệu rã. Bố bắt đầu trở nên chậm chạp, lên tới tầng ba là mệt không chịu nổi nữa. Người đàn ông từng kiệu con trên vai, cho con cảm giác chỉ cần vươn tay lên là chạm tới bầu trời, giờ ngay cả nhấc thùng nước nhẹ cũng khó khăn. Bố từng nói, bố không phải quan to, cũng không phải ông lớn có chức có quyền, không thể giống như bố của người khác, bắc sẵn một cây thang sắt vững chãi cho con leo lên cao. Nhưng con vẫn muốn nói, cảm ơn bố, vì đã giúp con thêm mạnh mẽ, đối với con, bố hoàn hảo hơn tất cả. Và con cầu mong thời gian hãy thôi nhuộm bạc mái đầu bố.

Khi bạn tìm hoài chẳng thấy hạnh phúc, về nhà đi, một mâm cơm ấm, một vòng tay êm, một góc sân nhỏ, "nhà" chính là hạnh phúc.

Khi bạn đau đớn, về nhà đi, đừng quên, "nhà" sẽ nhẹ nhàng xoa dịu vết thương của bạn.

Khi bạn cô đơn, bất lực, về nhà đi, "nhà" sẽ dùng yêu thương sưởi ấm trái tim đơn độc của bạn.

Khi bạn đón nhận thành công, về nhà đi, "nhà" sẽ cùng nhau chia sẻ thành quả lao động mà bạn đã phải dùng những vất vả khó khăn, những mồ hôi nước mắt để đổi lấy.

Khi bạn tìm hoài chẳng thấy hạnh phúc, về nhà đi, một mâm cơm ấm, một vòng tay êm, một góc sân nhỏ, "nhà" chính là hạnh phúc.


Nguồn: Tâm Sự Của Thanh Niên